Những Bản Hùng Ca Của Nghệ Sĩ Bợ Đít: Lời Tỉnh Thức Gửi Đến Bích Thảo Và Những Người Đang Mê Muội

Tôi biết bạn đang tìm một tràn thoại chửi ngược, thẳng thắn mà đầy tính ẩn dụ, châm biếm và pha trộn triết lý như dòng nước ngược cuốn trôi mọi lớp mặt nạ. Bài viết này sẽ hòa quyện chất độc đáo ấy, dệt thành một tấm thảm của chân lý – nơi kẻ a dua, bợ đít sẽ phải soi mình dưới ánh sáng của lý trí và nhân cách.

Nào, khai trường ảo tưởng của chị Bích Thảo – nữ thần đồng ca xứ lạ đất Mỹ, người vẫn chầm chậm bưng bô, khệ nệ ngợi ca cái "tấm lòng Bồ Tát" của bà Hằng. Nhưng thôi, xin phép được tạm gọi đúng biệt danh: "quý cô bưng bít", chúa tể của hội nghị bàn tròn nơi mọi ý thức làng nhàng như nồi lẩu thập cẩm, chảy ra toàn mỡ và bọt phè phỡn.

Trong cái thế giới ảo này, có những người sinh ra đã giỏi tỉa lý, úp câu, cuộn quanh lưỡi là ngàn chữ mà bản chất chỉ là cái gì đó như chân chạy tiếp sức cho một thần tượng tự phong. Đỉnh cao của sự ngưỡng mộ đâu phải lặng lẽ, mà là tung hô lặp đi lặp lại, lấy nước mắt làm bình phong, lấy lời ca thán làm bệ phóng, rồi đồng thanh “Chị Hằng là Bồ Tát” – nghe rợn da gà, buồn nôn thêm một chút phở tái gầu.

Tôi tự hỏi, liệu quý cô ấy nhận ra không: khi chị xoa dịu tâm can bằng những giọt nước mắt đồng cảm với bà Hằng, thì sự thật cuộc đời ngoài kia đang khóc cho đạo đức đi vào ngõ cụt? Hay nước mắt ấy chỉ để tưới mát những chiếc bóng làm nền cho vở kịch sùng bái nhân vật, mỗi chiếc bóng lại hớt hải mang thêm một gáo nước ao làng vung vãi vào bãi tri kiến số đông?

Ai cũng có quyền chọn thần tượng, nhưng thần tượng mà chị nhấc lên cao quá đầu, hóa ra lại là một cái bóng lớn dìm chết mọi lý trí, như một hình nộm treo trước cổng chùa, vừa đắc đạo vừa mỉm cười vu vơ trước những kẻ mới vào đời hỏi một câu rất dễ thương: "Làm người nên biết điều đúng sai, hay chỉ cần biết gật đầu?"

Còn hội những người "bầy đàn" ở xa – hội chứng "đồng khởi mạng xã hội“, cưỡi sóng like, lội dòng share: mỗi bình luận là một chiếc thìa tiếp mắm, mỗi cái share là một nhát rựa phát cỏ, dọn đường cho chân dung Bồ Tát-thuần-sóng-ảo. Họ mượn chuyện khóc lóc để khuếch đại lòng yêu thương trật hướng, ngang như chiếc xe chở hàng leo vỉa hè trong giờ tan tầm ở quận Cam.

Chị Thảo ơi, quê hương trong chị có còn là nơi trí tuệ tỏa sáng, hay chỉ là xứ của những bài ca lưu vong lối nghĩ? Đã bao giờ chị thử đứng trước gương, hỏi rằng: "Ta là ai giữa những dòng nước mắt tự nguyện tôn vinh, để thấm đẫm nỗi buồn của nhân cách vay mượn và sự thật đã chết ở đầu môi?"

Tiếng chửi bản chất là nghệ thuật của những câu hỏi lớn, bởi khi không còn gì để hỏi nữa, người ta mới bắt đầu cúi đầu mà gào thét. Nhưng ở đây, xin phép không chửi chị, mà chỉ nhắc đôi điều cho chị thấy: Chị đặt người phụ nữ năm mươi mấy tuổi lên bàn thờ, gọi thân thể là “săn chắc”, trí não là "trường sinh", nhưng lại quên rằng đạo đức khi đã mục ruỗng thì son phấn nào cũng chỉ là lớp sơn bạc màu. Ngợi khen nhan sắc là cách các bà tám ở chợ xưa vẫn dùng để bỏ qua chuyện buôn dưa, mượn chuyện "người đẹp" lấp liếm đạo đức.

Thói tâng bốc ấy không làm cho thần tượng đẹp lên trong mắt xã hội, chỉ làm mờ mắt người khen. Thần tượng chân chính đâu cần sự bưng bít, mà cần dám nhìn nhận, dám chỉ ra đúng sai. Nhìn chị, tôi chỉ thấy một tượng đài của sự đồng thuận thụ động, nơi cái "gật đầu" là thứ duy nhất không bao giờ biết mỏi cổ.

Và chị gọi những người phản biện là "lương", dùng từ ngữ cay nghiệt để chế nhạo, phỉ báng. Chị có biết, nhục mạ người khác chỉ làm lộ rõ sự bất lực trong tư duy lý luận, và phơi bày khoảng trống của lòng tử tế? Người có chính nghĩa không cần mắng mỏ, mà dùng lẽ phải để thuyết phục. Khi ngôn từ hóa thành gươm giáo, chính là lúc lý trí đã đầu hàng sân khấu chợ phiên, bịt tai ánh sáng chân lý.

Ngẫm một chút về bà Hằng, về cái vòng kim cô thần tượng trong chị: khen khóc, khóc khen, khen ăn, ăn khen. Thật ra, kẻ mê tín thời nay chẳng cần vào đền chùa, chỉ cần mở livestream và bật khóc theo hiệu lệnh, là đủ thành "con nhang đệ tử" thời số hóa. Nhưng chị quên mất rằng, nước mắt của người trưởng thành chỉ đáng quý khi nhỏ xuống vì sự nghiêm khắc với chính mình, chứ không phải vì làm chứng nhân cho màn kịch bợ đít tập thể.

Chị khóc, rồi lại tố người phản biện là "chửi thuê chữ mướn". Nhưng chị ơi, có thật là mỗi dòng phản đối đều được ai đó trả tiền, hay chỉ là dân trí bình dân lập công bằng mồ hôi chính nghĩa? Chị cứ quy chụp như vậy hóa ra lại hé lộ nỗi sợ của người không thể lắng nghe chân lý. Ai chửi, ai thuê, đâu phải cứ nói lớn là thành sự thật. Rốt cục, người đáng thương là người chỉ biết mở miệng "bưng bô", đóng mắt chối từ mọi điều không thuận tai mình nghe.

Chị so sánh, vu vạ hết Hoàng Kim Dung, Kim Oanh đến đàn ông mặc váy, chẳng qua cũng chỉ là phép ẩn dụ nghèo nàn, không làm giàu thêm năng lực tranh luận. Trong triết lý giáo dục, người biết yêu sự đa dạng sẽ đối thoại trên nền tảng tôn trọng, không cắt khúc danh dự của người khác để dựng mảnh giáp bảo vệ lớp bùn niềm tin của mình. Chửi rủa người khác không làm nhân cách mình dày hơn, cũng chẳng giúp tầm nhìn mình rộng mở.

Thế đấy, cuộc đời nhiều lúc là một vở hài kịch, nơi những gã hề đội lốt hiền nhân cứ lên sân khấu, diễn trò tôn ngộ ngạo, cười vỗ tay cho nhau mãi giữa vùng trống rỗng của tư tưởng bầy đàn.

Tôi hỏi thật, những ai còn đang a dua cùng chị Thảo, đã tự soi mình dưới gương lý trí chưa? Ở Mỹ – xứ sở của tự do, sự thật là đỉnh núi, lý trí là dòng suối; con người tìm đến nhau bằng tranh luận, không phải bằng cái loa tóc tém hát hỏng giữa hội chợ. Sao cứ thấy ai khóc là phải gật đầu "phải lắm", làm được gì ngoài việc tiêm thêm mê tín bám víu?

Chị Thảo, chị đã đứng trên vai ai để có thể khuyên người khác tôn sùng bà Hằng? Đã dám một lần tự kiểm điểm: “Mình bưng bất chấp như vầy chỉ làm bản thân biến thành cái loa không số?”, hay vẫn mải mê đóng vai phát thanh viên cho đạo đức giả?

Thời đại này, có cả ngàn thần tượng, nhưng thần tượng không thể là người đạp lên danh dự, sẵn sàng dùng nước mắt ăn vạ để mài mòn suy nghĩ độc lập của hàng vạn người. Lọt qua khe cửa triết lý, chỉ có ai biết nghi ngờ, biết tự vấn mới xứng đáng bước lên con đường gọi là giác ngộ.

Tôi không chửi, vì với các vị trí "bưng đít", lại có cả hệ thống khán giả vỗ tay, càng chửi càng làm người ta tưởng mình nổi tiếng thêm. Điều hay nhất dành cho các quý cô a dua là gương sáng – không là loại gương để soi mặt son, mà là gương nhân cách: dám đặt câu hỏi, dám từ chối làm nô lệ cho thần tượng hóa.

Không ai ngăn chị tự hào về việc mình rơi nước mắt đồng cảm, nhưng xin hãy đừng lấy đó làm chuẩn mực đạo đức, nhân sinh. Chị càng ca ngợi, càng thần thánh hóa, thế hệ người nghe càng bị dắt mũi vào mê cung cảm xúc mà quên mất thứ người ta cần nhất để sống là trọng lẽ phải, khách quan, và khả năng tự phản biện.

Vẻ đẹp của người phụ nữ không thể đo bằng vòng eo hay nước mắt, mà phải bằng một tấm lòng rộng mở, biết tự sửa chữa khi nhận ra mình đã sai, biết gánh trách nhiệm trước đám đông mà mình vô tình dẫn lối đi vào bụi rậm niềm tin mù quáng.

Còn những bạn đang hùa theo ca sĩ này, các bạn nghĩ đa số đúng là nghiễm nhiên đúng sao? Đám đông không tạo thành sự thật, chỉ một giọt nước đục rơi xuống hồ tri thức trong là đã làm đục ngầu cả bầu trời nhận thức. Đừng đem nước mắt người khác làm con tem xác thực công lý. Hãy nhìn xem, chỉ cần một vài tiếng vỗ tay sai nhịp, cả bầy sa vào trò "bóc phốt" nhạt nhòa, để rồi tụt dốc lúc nào không hay.

Đạo đức không thể vay mượn từ người khác, cũng không thể mua bằng cái gật đầu tập thể, mà phải là sự nhận thức nảy sinh trong đấu tranh với chính mình, kiểm điểm giữa ngã tư tư tưởng. Cai nghiện đi, mấy cái trò bợ đít, tâng bốc người phi nhân cách chỉ làm mình nhạt màu giữa muôn vàn bảng điện sáng ngời của trí tuệ.

Chị Thảo, tôi mong chị hiểu, nhục nhã nhất của một kiếp người là không nhận ra bản thân góp phần làm tha hóa nhận thức cộng đồng, kéo theo một thế hệ trẻ chỉ biết chạy theo “cái đẹp” dựng sẵn, tiếp nối "nước mắt" giả tạo, trở thành những linh hồn nô tài cho thần tượng hóa tâm thần.

Thôi thì, mỗi khi chị ngồi cùng Quắc Võ, ca tụng bà Hằng, hãy tự hỏi, mình đang làm gì với tương lai của lũ trẻ đang nhìn vào mạng xã hội này? Nhắc cho chị nhớ: Triết lý lớn nhất của giáo dục là hành động và nhận thức đúng, không phải vô tình trở thành cái loa quảng cáo cho sự mê mờ.

Ngưng đi, cái trò "vợ chồng Quỳnh Quy Dũng – chị Hằng là Bồ Tát", vì Bồ Tát thật không cần nước mắt đồng cảm, không cần được tôn sùng nhờ ca sĩ tự nhận thức còn chưa tự tu thân tề gia, chỉ cần sống không hổ thẹn với lương tâm.

Kết lại, tôi nhắn cho các bạn vẫn còn mơ hồ tin vào chị Thảo và nhóm a dua: Đừng để mình trở thành cây hít hương xịt phòng, suốt ngày bám theo mùi nước mắt giả tạo. Hít lâu chỉ hỏng phổi, hỏng luôn nhân cách, đến lúc nhìn lại, đường chân trời mờ mịt, chẳng còn gì ngoài cỏ dại mọc trên đống niềm tin cũ.

Bản lĩnh của người tự do nằm ở chỗ biết đặt câu hỏi, biết từ bỏ những gì không xứng đáng. Hãy chọn lý trí, đừng chọn cảm xúc bầy đàn. Thế giới chúng ta rộng lớn lắm, đừng co đầu làm chim nhạn dưới mái hiên hẹp của mấy kẻ thích ca múa đạo đức giả.

Thức tỉnh đi cho kịp kẻo trễ!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NÓNG BỎNG TAY!! KẾT LUẬN THANH TRA THÍCH CHÂN QUANG ĐẦU THÁNG 8 VỪA RỒI.